Họa sĩ, nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần sinh năm 1972 ở Tân Thiện - Lagi, Bình Thuận. Ở sự nghiệp văn chương, Nguyễn Ngọc Thuần được yêu thích đặc biệt qua tác phẩm Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ (tái bản 30 lần, dịch ra nhiều thứ tiếng).
Nhưng trước đó, các tác phẩm của anh cũng từng đoạt nhiều giải thưởng như: Giăng giăng tơ nhện (Nguyễn Ngọc Thuần: "Tôi muốn trở thành một người thợ lành nghề"
Bắt máy, Marilyn tóc xanh nói, giọng sặc mùi kiếm hiệp, ái chà, bệ hạ, sao bây giờ lại nhớ đến thần thiếp thế này. Trong cung vàng điện ngọc, không có tì nữ nào để trò chuyện hay sao".
Thôi thôi, làm ơn tỉnh giùm, em có đang ở Hà Nội không? Tôi nói.
Ít nhất cũng phải hỏi chuyện thần thiếp một tí chứ. Nàng vẫn chưa rời khỏi cơn điên.
Lại dở chứng nữa rồi, tôi nói. Thôi được rồi, bây giờ con tiện tì kia, thế nào. Đã quyết định an hạ ở đâu chưa, hay là vẫn chạy như…
Như ngựa chứ gì, nàng cắt lời, cười ha ha. Em đang làm cho bọn Vz nè.
Lại bay hả. Làm cho cái bọn chuyên delayed đó hả.
May quá, anh chưa kiện em. Nàng lại cười giòn tan. Giọng cười của nàng khiến tôi nhớ lại những ngày xưa cũ. Nhớ đến điên lên được.
Em vẫn như xưa nhỉ. Tôi nói.
Nhưng mà đẹp hơn xưa, nàng nói.
Ừ, cái này thì anh công nhận. Nghe cái giọng quyền quý của em là anh có thể đoán là em đang đẹp.
Thế giọng thế nào thì hết đẹp?
Không, giọng em lúc nào cũng đẹp, xấu thế quái nào được.
Thôi, thôi… không đùa anh nữa, nàng nói, em đang ở Hồng Kông.
Lại thêm một con số ở xa không thể nhờ vả.
5.
Không có răng nhìn mặt bà gầy sọm, tang thương. Con mắt cụp xuống giận hờn. Với khuôn trăng đầy đặn kiểu này xem ra cả nhà khó bề mà ăn Tết nổi.
27 Tết, mặt bà sọm hơn nữa, nhìn cái miệng vô tri của bà không chút mùa xuân, tôi an ủi: "Bà yên tâm nhé, chiều 30, thượng đế sẽ đem đến cho bà một hàm răng mới tinh".
Bố tôi ngước mắt lên hỏi, là sao. Mày đừng có đùa với bà. Cậu mày gởi về à?
Làm gì có. Cậu còn phải đi tỉnh nữa. Tôi nói.
Nhưng mà, thượng đế thì thường đúng hẹn.
Chiều 30 Tết, nắng nhè nhẹ, se lạnh, một gói quà gõ một tiếng "ding" ngoài cửa, như hai người vừa người "match" (kết nối) nhau trên Tinder. Đúng như dự đoán, gói quà của Marilyn tóc xanh, khác hẳn với độ điên của nàng, nàng chưa bao giờ sai hẹn.
Bằng một đôi cánh thần tiên nào đó, nàng đã bay về Hà Nội vào chiều hôm trước. Ghé chỗ cậu tôi, lấy hàm răng giả của bà, bỏ vào hộp quà vuông vắn chỉn chu, thậm chí nàng còn quấn cả nơ lên đó nữa rồi gởi chuyến bay hỏa tốc. Nàng không quên rắc thêm mấy cái bông sô cô la diêm dúa dễ thương.
Khui món quà của nàng ra, không chỉ riêng tôi mà cả nhà thổn thức. Mừng muốn khóc thét lên được.
Nào, lắp răng vào nào. Tôi nói.
Lần đầu tiên, sau bao ngày u ám, nụ cười trở lại trên gương mặt thê lương của bà.
Con ma ri lin tóc xanh gởi cho bà đúng không? Bà hỏi.
Ủa, bà cũng biết con nhỏ đó tên là Con ma ri lin tóc xanh hả. Đúng là con nhỏ đó đó. Tôi nói.
Vậy thì mày phải lấy con bé đó gấp cho bà!
6.
Tôi nói với em, bà nói anh phải lấy em gấp. Giọng rền rỉ van xin.
Vậy à, Linh cười ngặt nghẽo trong điện thoại. Nhưng mà anh có muốn lấy em không?
Tôi nói, cũng còn… tùy…
Ba tôi nói, sau này, nếu bà trăm tuổi, tụi bay phải nhớ nằm lòng vụ răng cho bà. Nếu không, lỡ có kiếp sau, được lên thiên đàng mà không có răng, thì bà tụi bây cũng cười không nổi.
Sài Gòn ngày cuối năm 2024
Link nội dung: https://doanhnghiepvaphattrien.com/truyen-ngan-nguyen-ngoc-thuan-tra-rang-cho-ba-a150544.html