Cảm ơn Tuổi Trẻ

Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên mình cầm tờ báo Tuổi Trẻ là năm nào. Có thể là một sáng mùa hè khi tôi còn bé xíu, ngồi chơi bên hiên nhà và nhìn bố đang đọc báo.

Tuổi Trẻ - Ảnh 1.

Tính đến ngày 3-6 đã có hơn 200 bạn đọc gửi bài tham gia cuộc thi viết Dấu ấn Tuổi Trẻ trong tôi - Ảnh: QUANG ĐỊNH

Đôi khi bố trầm ngâm. Có khi khẽ thở dài. Cũng có lúc bố mỉm cười rất khẽ. Tất cả làm tôi tò mò về những gì nằm sau lớp giấy in màu tro ấy.

Tôi bắt đầu mở tờ báo ra mỗi khi bố đọc xong. Không theo thứ tự trang, không hiểu tin tức. Mỗi ngày một chút, tôi dần cảm được sự ấm áp kỳ lạ mà tờ báo ấy mang lại - như một người bạn lớn, trầm lặng và giàu lòng trắc ẩn.

Tôi từng đọc một bài viết kể về người thầy dạy học vùng cao - mỗi ngày đi bộ hàng chục cây số, chỉ để đến lớp đúng giờ. Có lần khác là câu chuyện về một cô bé khuyết tật bán vé số, tôi cắt bài đó ra, giữ lại trong sổ tay học sinh như một lời nhắc sống trên đời, đừng quên thương những người không có được điều mình đang có.

TIN LIÊN QUANTuổi Trẻ chắp nối bao con người xa lạ thành tri kỷCảm ơn Tuổi Trẻ - Ảnh 3.Cảm ơn Tuổi Trẻ - Ảnh 4.

Cảm ơn Tuổi Trẻ - Ảnh 2.Tuổi Trẻ mãi là ân nhân của chiến sĩ nhà giàn DK1

Đã 16 năm trôi qua kể từ ngày Tuổi Trẻ thắp sáng nhà giàn, cán bộ, chiến sĩ DK1 chúng tôi không bao giờ quên hành trình đầy nhân ái và ký ức thiêng liêng ấy.

Đọc tiếp Về trang Chủ đề

Link nội dung: https://doanhnghiepvaphattrien.com/cam-on-tuoi-tre-a174499.html