![]() |
Chập chững bước đầu
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác hồi hộp của lần đầu gửi bài cộng tác đến báo Tiền Phong. Khi ấy, tôi còn là sinh viên năm hai, chưa từng đến tòa soạn hay đi họp báo, kỹ năng viết còn non nớt. Điều duy nhất tôi có là một niềm tin mãnh liệt: “Mình muốn trở thành nhà báo”.
Tin, bài đầu tiên là những phản ánh nhỏ từ đời sống sinh viên: nắng nóng ở TPHCM, bảng tên đường sai chính tả, thiếu bãi giữ xe chung cư hay hình ảnh ngập úng khi mưa lớn. Mỗi lần gửi tin, bài là mỗi lần hồi hộp: “Liệu bài có được đăng không? Mình có làm đúng không?”.
“Mỗi lần cầm máy ảnh, gõ những dòng chữ cuối cùng trước khi gửi bài đi, tôi cảm nhận rất rõ niềm vui xen lẫn tự hào. Bởi tôi biết, mỗi bài viết – dù nhỏ cũng có thể thay đổi điều gì đó theo hướng tích cực. Với tôi, được làm báo là một đặc ân"
Phóng viên Hữu Huy
Và rồi, khi bài viết đầu tiên lên trang, tôi đã vỡ òa trong cảm xúc. Giấc mơ làm báo dần thành hiện thực.
![]() |
Một lần lội nước, tác nghiệp sau mưa lớn ở trung tâm TPHCM |
Năm thứ ba đại học, tôi nộp đơn thực tập tại Tiền Phong. Lần đầu đặt chân đến Ban đại diện tại TPHCM, tôi gặp nhà báo Lý Thành Tâm - Trưởng ban đại diện. Trong cuộc trò chuyện đầu tiên, tôi mang theo vài tin bài đã đăng để giới thiệu bản thân. Anh Tâm chăm chú lắng nghe, đặt những câu hỏi nhẹ nhàng mà sắc sảo, rồi dành thời gian chia sẻ cho tôi những câu chuyện nghề báo chân thực, cách ứng xử khi tác nghiệp, cũng như những yêu cầu công việc tại cơ quan mà tôi sẽ gắn bó trong 3 tháng tới.
Kết thúc đợt thực tập, tôi trở thành cộng tác viên chính thức của báo Tiền Phong. Trong thời gian đó, tôi được đi công tác nhiều nơi, ghi nhận những hoạt động đồng hành cùng thanh niên công nhân. Những chuyến đi ấy giúp tôi mở rộng góc nhìn và học cách kể chuyện bằng sự chân thành.
Đi xa để trở về
![]() |
Phóng viên Hữu Huy nhận bằng khen của UBND TPHCM vì thành tích xuất sắc trong công tác triển khai dự án đường Vành đai 3 TPHCM |
Đầu năm 2017, tôi tạm xa Tiền Phong, bắt đầu hành trình trải nghiệm ở nhiều môi trường báo chí - truyền thông khác nhau.
Cuối năm 2021, khi dịch COVID-19 lắng xuống, tôi quay trở về Tiền Phong - nơi khởi đầu giấc mơ làm báo. Lần trở lại này mang theo nhiều cảm xúc đan xen: sự thân thuộc của những gương mặt cũ, nhịp làm việc hối hả quen thuộc nhưng cũng không thiếu những thử thách mới mẻ trong giai đoạn báo chí hậu đại dịch. Và, tôi một lần nữa được sống trọn với đam mê giữa guồng quay sôi động ấy.
Tôi được giao theo dõi lĩnh vực giao thông - hạ tầng đô thị. Đây là lĩnh vực không dễ viết nhưng thiết thực và chạm đến đời sống người dân. Tôi nhớ những ngày nắng chang chang theo đoàn khảo sát công trình, những chiều mưa lội nước ghi hình người dân vật lộn với ngập úng. Và, những ngày tôi bám theo những chuyến “xe dù”, tận mắt ghi nhận cách thức xe hoạt động chui, những chiêu trò “lách luật” tinh vi để né tránh sự kiểm soát của lực lượng chức năng. Động lực để tôi dấn thân là mong muốn được đóng góp thông tin cho loạt bài dài kỳ của tòa soạn. Tuyến bài sau đó nhận được sự phản hồi tích cực từ bạn đọc càng khiến tôi tin rằng nghề báo mãi cần những người dám đi, dám thấy và dám viết, cho dù hiện thực ấy đôi lúc trần trụi, không ít người chẳng muốn phơi bày.
Ký ức khó quên nhất là khi theo dõi dự án tuyến đường sắt đô thị (metro) số 1 Bến Thành - Suối Tiên, từ lúc chạy thử nghiệm đến ngày vận hành chính thức. Lần đầu ngồi trên đoàn tàu metro lướt qua các nhà ga giữa lòng TPHCM, tôi xúc động lặng người. Tôi viết bài không chỉ bằng con chữ mà bằng niềm tin vào một thành phố ngày càng hiện đại và đáng sống hơn.
Những năm tháng gắn bó với Tiền Phong không chỉ giúp tôi hoàn thiện kỹ năng, nghề nghiệp mà còn là quãng thời gian tôi trưởng thành rõ rệt trong cách nhìn nhận và tiếp cận công việc làm báo.
Tôi trưởng thành hơn trong cách tư duy đề tài - từ việc đơn thuần đưa tin, tôi học cách phân tích, soi chiếu dữ liệu, đối chiếu chính sách với thực tiễn, kết nối các chi tiết nhỏ thành bức tranh lớn. Tôi tập đặt vấn đề một cách rõ ràng, công bằng và có chiều sâu để mỗi bài viết không chỉ dừng lại ở việc phản ánh mà còn tạo sức nặng trong dư luận và truyền tải những thông điệp có trách nhiệm.
Cách viết của tôi cũng thay đổi, từ những bản tin khô khan sang các bài phản ánh có hơi thở của đời sống dân sinh, có hình ảnh, chi tiết và cảm xúc. Tôi chú ý đến những số liệu chính xác nhưng cũng nỗ lực để mỗi câu chữ đều có “hồn” và “đời” hơn. Bốn năm trải qua nhiều vui buồn trong gia đình Tiền Phong, thời gian ấy không dài nhưng cũng đủ để tôi lớn lên từng ngày trong quá trình làm nghề...
Tôi biết ơn nghề báo vì đã cho tôi những trải nghiệm mà không nghề nào có được; biết ơn những cơ quan báo chí đã cho tôi cơ hội trưởng thành, đặc biệt là báo Tiền Phong – nơi đã gieo duyên và giữ lửa nghề trong tôi.
Link nội dung: https://doanhnghiepvaphattrien.com/hanh-phuc-gian-di-a176736.html