Hoa văn rồng thời Lý trong cuốn Hoa văn Việt Nam - Từ thời tiền sử đến nửa đầu thời kỳ phong kiến của PGS Nguyễn Du Chi - Ảnh: ĐẬU DUNG
Ở Việt Nam,
Cột đá chạm rồng độc đáo ở chùa Dạm (Bắc Ninh) mang dáng dấp rồng thời Lý - Ảnh tư liệu
Các khúc uốn lượn được uốn phình to mà bước sóng lại hẹp, tạo ra những hình thắt eo (hay còn gọi là thắt túi) kéo dài tận đuôi.
Đặc sắc thứ hai của hoa văn rồng Lý là đầu. Theo PGS Nguyễn Du Chi trong cuốn Hoa văn Việt Nam - Từ thời tiền sử đến nửa đầu thế kỷ phong kiến, trên đầu rồng thường có hoa văn hình S hoa và hình ô-mê-ga.
Đầu rồng thời Lý thường hơi ngẩng lên, miệng há rộng, hai hàm lộ răng nhọn. Riêng hai răng cuối của hàm trên biến thành răng nanh, mọc dài và uốn cong. Mào hơi uốn khúc, xung quanh có viền sáng kiểu ngọn lửa.
Môi dưới ngắn nhưng lưỡi rất dài. Mắt tròn, hơi lồi. Sau gáy có một dải bờm nhiều tua. Râu cũng tương tự nhưng nhỏ, ngắn hơn, chạy dài xuống dưới. Quanh đầu và thân rồng có nhiều viên ngọc báu.
Hoa văn rồng trên bộ cánh cửa chùa Phổ Minh đời Trần - Ảnh: Bảo tàng tỉnh Nam Định
Rồng Trần
Hình rồng thời Trần phong phú và phức tạp hơn, nhất là hình rồng ở các chùa làng.
Về cơ bản, rồng thời Trần cũng giống rồng thời Lý. Khác ở: mào lửa kéo dài ở đầu mũi không dài và xoắn như rồng thời Lý.
Rồng trên Cao đỉnh trong bộ Cửu Đỉnh đặt tại Thế Tổ Miếu, làm thời nhà Nguyễn - Ảnh tư liệu
Rồng Nguyễn
Rồng thời Nguyễn kế thừa rồng thời Hậu Lê gần giữa thế kỷ 18 nên râu bờm uốn lượn từng dải liền nhau.
Râu thường uốn cong xoắn ốc, thân mảnh, đặc biệt đuôi xoáy đặc trưng.
Ngoài ra, rồng thời này cũng có nhiều biến thể mới: độ uốn khúc không còn đều đặn mà chỉ vồng lên hai khúc nhỏ dần về đuôi.
Trán rồng có phần lõm hơn và bợt ra sau.
Thậm chí, đuôi rồng cũng không còn xoáy mà duỗi ra hoặc xoáy nhưng các dải lông thưa đi.
Link nội dung: https://doanhnghiepvaphattrien.com/tet-giap-thin-xem-linh-vat-rong-ti-thi-to-mo-dang-rong-cac-trieu-dai-phong-kien-viet-nam-a82888.html