Trà Sư nơi có những con đường màu xanh tuyệt mỹ |
Vào mùa nước nổi (khoảng tháng 7 – 10 âm lịch), Trà Sư “thay áo mới”, từng mảng bèo như tấm thảm xanh phủ khắp mặt nước, chim chóc bay từng đàn, tạo nên một bức tranh sông nước chỉ miền Tây mới có. Còn vào mùa xuân thì ôi thôi, rực rỡ, mát lành và tươi sắc của ngàn hoa.
Khu bảo tồn nguồn gen quí
Tuy nhiên, điều làm nên giá trị thực sự của Trà Sư lại nằm ở chức năng “lá phổi xanh” và kho gene quý. Rễ cây tràm và các thảm thực vật thủy sinh có thể giúp ổn định đất, hấp thụ ô nhiễm hữu cơ, hóa chất nông nghiệp, đồng thời cung cấp nơi trú ngụ cho hệ động vật phong phú.
Không chỉ vậy, với cư dân An Giang nói riêng và du khách nói chung, Trà Sư còn là biểu tượng văn hóa miền Tây: mộc mạc, hiền hòa, nuôi dưỡng đời sống tinh thần qua những câu ca dao, cải lương sâu lắng.
Giữ rừng, giữ “hồn” miền Tây
Trải qua bao thế hệ, ĐBSCL vẫn là nơi khởi nguồn cho những giai điệu đậm chất Nam Bộ, từ đờn ca tài tử đến những câu hò đằm thắm tình quê. Hình ảnh người người bơi xuồng, len lỏi qua rừng tràm, ngắm từng đàn cò, vạc bay về tổ đã đi vào ký ức bao người. Để những nơi như Trà Sư mãi giữ được “thần sắc” ấy, chúng ta không thể chủ quan trước biến đổi khí hậu, không thể chậm trễ trong việc ngăn chặn sạt lở, sụt lún đất và suy thoái sinh thái.
Khi rừng ngập nước ngọt trở thành đặc sản |
Chính vì thế, giữ rừng Trà Sư – và những khu rừng ngập nước ngọt khác ở ĐBSCL – cũng chính là giữ “tấm đệm” hấp thụ và phân phối nước mùa lũ, giảm thiểu rủi ro sạt lở, bảo toàn hệ sinh thái quý giá cho hiện tại và tương lai.
Thắm sắc một góc Trà Sư |
Khơi dậy sự thích thú |
Nhân cách hóa vũ điệu của những cánh cò Trà Sư - Một phần biểu tượng cho văn hóa miền Tây |
Giữ rừng không chỉ là giữ thêm mảng xanh mà còn là giữ lại cả một phần của văn hóa, ký ức và hy vọng. Trà Sư vào xuân rừng thay áo mới. tiếp tục vươn lên như chính sức sống bền bỉ của vùng đất chín rồng.