Nếu đã mơ thì mơ hẳn giấc mơ to như làm ngân hàng, làm luật sư, cho dù chỉ mơ thôi chưa thành thật cũng cần phải mơ cho ra nhẽ. Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy về bất cứ nghề nghiệp nào. Bản thân tôi luôn cho rằng, dù bạn làm bất cứ việc gì mà có thể vươn lên đẳng cấp của một chuyên gia thì bạn đều trở thành bậc thầy trong thế giới mà bạn tạo ra. Và cuộc gặp với Chef Hungazit càng giúp tôi chứng minh điều đó, thậm chí hơn cả thế, anh làm tôi kinh ngạc thêm 1800.
Tên thật là Nguyễn Mạnh Hùng, nghệ danh Hungazit, gã
Hungazit
Sau khi trải qua ba, bốn nhà hàng, anh thi tuyển lên tàu “Fashion TV Cruise” với ước mơ của người đầu bếp trong “Papillon, người tù khổ sai”, cuốn sách ưa thích nhất của anh. Anh trở thành bếp chính nhưng với mức lương bèo bọt 180USD/tháng. Bù lại anh được làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, tiện nghi trên con tàu đi khắp Đông Nam Á và Đông Á. Suốt ba năm lênh đênh trên khắp xứ người, lúc nào Hùng cũng nhớ Hà Nội, rồi quyết định trở về và vào dạy học ở Hanoi Cooking Centre. Ở đó anh đã gặp một người thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh là nữ đầu bếp Tracey người Úc, tác giả của rất nhiều cuốn sách ẩm thực.
Từ đó, Hùng không chỉ là một đầu bếp, một bếp trưởng mà còn là nhà nghiên cứu ẩm thực. Căn bếp tí hon mà từ đầu tôi đã thấy nó rất giống phòng thí nghiệm thì quả đúng là nơi Hùng đã dùng để thí nghiệm và cho ra đời rất nhiều loại công cụ nấu nướng cũng như sáng tạo các món ăn hoàn toàn mới. Sau này khi đã thành đạt, Hùng vẫn cặm cụi và cầu toàn với nghề y như những ngày đầu tiên. Để món đùi gà có mùi gỗ mận xông khói của miền núi Mộc Châu, anh cất công chạy xe hơn 200 cây số chỉ để tìm một khúc gỗ mận ưng ý. Để cuốn sách ẩm thực của mình có được những bức hình hoàn hảo, anh cũng tự đi học chụp ảnh rồi mất 8 năm để mày mò nâng cao khả năng chụp hình món ăn của mình, vì cho rằng không nhiếp ảnh gia nào chụp món ăn tốt bằng chính mình chụp sản phẩm của mình. “Khi bạn thực sự mong muốn, khát khao làm điều gì đó, cứ bị nó ám ảnh trong đầu liên tục và thúc đẩy bạn phải thực hiện bằng được, thì đó chính là cảm giác thôi thúc của tôi khi muốn hoàn thành món ăn với những nguyên liệu đặc biệt”. Đầu bếp là một công việc vất vả, đứng bếp từ 10-14 tiếng một ngày, không có sức khỏe thì không làm nổi, nhưng Hùng bảo “Ý nghĩa cuộc sống đơn giản lắm, làm một việc mà bạn yêu thích từ sáng đến đêm mà cảm thấy nó đáng giá đến từng giọt mồ hôi thì đó là một cuộc sống có ý nghĩa”.
Tác phẩm ẩm thực thành công và tâm đắc nhất của Hùng, anh bảo rằng là món… trứng luộc. Tôi xem ảnh quả trứng của Hùng. Nó thật huy hoàng và thần kỳ khi hiện ra những vân hoa kiều diễm y như một tác phẩm điêu khắc đá. “Đỉnh cao của nghệ thuật là sự giản dị”, nhà phê bình văn học Chu Văn Sơn đã từng bảo với tôi như vậy khi còn sống. Và đúng thế, món trứng luộc giản dị ấy đã trở thành đỉnh cao của nghệ thuật ẩm thực. Chef Hungazit, như mọi đầu bếp khác, đều ấp ủ giấc mơ có một nhà hàng của riêng mình, để tung hoành khả năng sáng tạo nghệ thuật không giới hạn. Trước khi ước mơ đang dần cập bến đỗ hiện thực thì Hùng vẫn ngày ngày ngồi bên bếp lửa những lúc rảnh rỗi để hoàn thành cuốn sách thứ 6 và thứ 7. Trong lúc ấy, có lẽ gã đầu bếp hơn chục lần vượt ngục Papillon vẫn ám ảnh Hungazit. Biết đâu, những ý tưởng và hoài bão khác lại xuất hiện bởi chưa có khi nào Hùng tự hài lòng với chính bản thân mình!