
Từng bậc cầu thang đối với Hà như một con dốc mà cô phải chinh phục - Ảnh: AN VI
Ngọc Hà là sinh viên năm hai ngành kế toán Trường ĐH Sư phạm kỹ thuật TP.HCM. Suốt hơn 700 ngày qua, cô tự mình dùng hai chiếc ghế nhựa để thay đôi chân khiếm khuyết đến giảng đường.
Tập tễnh di chuyển với đôi tay nhỏ bất chấp trời nắng mưa, Hà được giảng viên nhận xét là một trong những sinh viên chuyên cần nhất lớp.

Hà luôn cố gắng tự mình làm mọi việc, chỉ nhờ giúp đỡ khi bản thân cô thật sự không thể làm - Ảnh: AN VI
Chinh phục giấc mơ bằng đôi tay
Giữa trưa oi ả ngày cuối tháng 3, chúng tôi đến giảng đường Trường ĐH Sư phạm kỹ thuật TP.HCM. Thấp thoáng cái bóng nhỏ xíu của Hà đang nhích từng chút lại phía giảng đường. Di chuyển quá khó khăn nên cô thường đến trường sớm một tiếng để leo cầu thang lên lớp.
Cô đi bằng tay với đôi ghế nhựa để gồng gánh cơ thể cùng chiếc cặp nặng trĩu sách vở. Lạch cạch, lạch cạch... tiếng ghế va từng bậc cầu thang, cô gái không chân này đang leo cầu thang bằng tay đến lớp!
Với người lành lặn, mỗi bậc thang quá bình thường, nhưng với Hà là một con dốc đang chờ cô chinh phục. Cô nhích tay phải cầm ghế lên trước, rồi gồng người nhích chiếc ghế bên tay trái lên theo. Tiếng nhích từng bậc của Hà càng lên tầng cao lại càng chậm đi, nghe như tiếng nặng nề, phải cố gắng vô cùng.
Rồi thỉnh thoảng chúng tôi lại thót tim khi chiếc ghế nhích hụt khỏi bậc thang. Nhưng với Hà chuyện này rất bình thường, bởi cô đã di chuyển bằng tay từ bé thơ. 20 năm không thể đi bằng chân đã luyện cho đôi tay nhỏ nhắn của cô sức mạnh phi thường.
Mất hơn 10 phút để cô sinh viên leo lên được tới lớp học.
Mồ hôi nhễ nhại trên trán và đẫm cả đôi bờ vai, Hà vẫn cười tươi nói: "Vậy đỡ cho em lắm rồi, hồi năm nhất em học đại cương, có mấy môn phải leo lên tới lầu 5 để học. Em quen rồi, leo một tầng em ngồi nghỉ xíu rồi lại leo tiếp, tới nơi quạt một chút là vô lớp học bình thường thôi ạ".
Quen rồi! Cô gái nhỏ nhắn ấy nói một cách nhẹ tênh với việc leo cầu thang bằng tay đến lớp. Nhìn kỹ vào đôi tay của cô ở chỗ cầm ghế, những vết thương và dấu trầy xước vẫn còn đang đỏ ửng. Và chiếc ghế cũng nhẵn bóng đi sau mấy năm ròng thay đôi chân đưa cô đến lớp.
Hà đã đi học theo cách như vậy từ năm cấp II, cấp III, giờ là đại học và tương lai có thể sẽ vẫn còn tiếp tục.
"Cấp I, ba mẹ em đưa em đến tận cửa lớp, năm cấp II và cấp III thì đưa em tới gần lớp rồi em tự đi như vậy lên lớp học. Hồi đó thầy cô thương nên cũng ưu ái xếp lớp em ở tầng trệt cho em đỡ phải leo cao", Ngọc Hà tâm sự.
Ý chí của cô gái không chân
Để đạt được thành tích 12 năm liền học sinh giỏi, chỉ với hai chiếc ghế và đôi tay thôi là chưa đủ, quan trọng nhất với Hà vẫn là